(Thân tặng bạn bỏ nghề xây dựng
theo nghiệp làm quan)
Dang dở những phác thảo
Những tầm cao
Đỉnh ước vọng vút lên
Nối cầu vồng ngũ sắc
Dang dở lời hẹn thề
Đêm ấy...
Đã cùng em... Tóc vướng sao trời
Nụ hôn ấm nồng trên ban công thế kỷ
Anh về với phố phường chật hẹp
Có lúc suy tư hồn mình là chiếc tủ
Đựng buồn, vui hờn giận của muôn người
Hoa tóc nở sau tháng ngày giông bão
Định mệnh giao anh lên con thuyền
Cầm lái:
Bồng bềnh trên sóng biển nông sâu
Bình minh đỏ chân trời!
Lấp lánh lời hẹn thề trên môi em dịu ngọt
Thuyền sẽ cập đúng bờ (tôi tin vậy)
Anh có còn là chính mình...
Để nhận lại nụ hôn xưa?
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét