Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

47.  Lời rừng quê
(Ngày mẹ mất)

Hoàng hôn ấy mẹ gọi cha lần cuối
Hồn lưng còng, lọm khọm mẹ ra đi
Tay chống gậy, tay vịn vào mơ tưởng
Chiều mưa giăng, mưa phủ trắng nương chè.

Một tia chớp nhoáng nhòa trong  giông bão
Bầu trời đêm úp xuống xóm triền sông 
Cha đứng đợi đầu ngọn đường dang dở
Dìu mẹ đi nhập nhoạng bóng xa mờ.

Con dâu mẹ đỡ đầu, khâm liệm
Làng đưa tang – mưa gió cũng theo tang
Trời phái xuống bốn vị rồng yểm ngự
Dẫn hồn về tiên tổ khỏi lang thang.

Tám tư thọ mệnh thiên tào chấm số
Đường trần gian dẫn dắt - ánh sao đêm
Con cháu khóc quanh đồi hoa mua trắng
Hương khói vờn – mây đón mảnh hồn thiêng.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét